“Đứng lại! Đừng chạy!” Hoàng hôn như ngày thường, một gã cảnh sát vóc người hơi mập mạp đang thở hỗn hển đuổi theo một nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng, cái còi trong miệng hắn không ngừng vang lên.
Bọn họ đã chạy quá hai con đường, ba ngã tư, trơ mắt nhìn lẫn nhau, khoảng cách càng lúc càng xa.
Nghe thấy cảnh sát gào thét, nam tử trẻ tuổi chỉ quay đầu lại liếc nhìn một cái, sau đó từ từ kéo lớn khoảng cách, dưới chân nện bước nhanh hơn.
“Đứng lại! Mau đứng lại cho tôi!”
Chỉ có thằng ngu mới đứng lại! Nam tử trẻ tuổi giả trang mặt quỷ, nhanh như chớp quẹo vào hẻm nhỏ bên phải.
“Không được, không được” Vị cảnh sát mập vịn thắt lưng, gập người thở gấp “Thằng nhóc này có thể lực tốt thật, không chịu tham gia chạy Ma-ra-tông tranh tài mà lại đi làm tên trộm áo lót, thật là tuổi còn trẻ mà không học hỏi!”
“Bác Khang, bác đang nói người nào vậy?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ trong veo, gương mặt xinh đẹp không chút son phấn đập vào mắt của hắn.
Ngũ quan thanh mảnh, khuôn mặt hồng hào, đặc biệt nhất chính là đôi mắt màu xanh thông minh phát sáng, khiến người ta không thể dời mắt. Cô theo đuổi thời trang đương thời, mái tóc đen bóng chưa từng nhuộm màu chỉnh tề xõa sau ót, bộ quần áo thể thao hồng phấn càng tô lên dáng người xinh đẹp.
“Là Hiểu Dạ à? Vừa tập thể dục về sao?” Đại Khang dữ dằn lúc đuổi theo tên trộm đã không còn, bây giờ chỉ ôn hòa nói chuyện với cô bé xinh đẹp bên cạnh.
Võ Uy là một đạo quán, sư phụ Đường Thiên Thành rất có tiếng tăm. Ông ấy có một đôi trai gái là Huy Dương cùng Hiểu Dạ, cả hai đều kế tục một thân công phu cùng tinh thần trọng nghĩa của cha mình.
“Vâng, cũng chỉ là chạy vài vòng thôi, nếu không con lại thấy mệt” Đường Hiểu Dạ khẽ mỉm cười, đôi mắt thanh lệ tản ra áng sáng “Bác Khang đuổi bắt ăn trộm sao?”
“Đúng nha!” Đại Khang lắc đầu, sau đó ngẩng đầu hướng phải phía trước, thầm than “Khốn khiếp! Lại chuồn mất rồi. Thằng nhóc đó đi trộm áo lót bị dì Dương tận mắt nhìn thấy hắn trộm đi nội y của bà ấy”
Trộm áo lót của dì Dương? Chính là dì Dương 100 kí lô?! Bây giờ sở thích của đàn ông càng ngày càng đa dạng.
“Dạ” Hiểu Dạ chớp chớp đôi mắt đẹp, không có đem cảm xúc kinh ngạc viết ở trên mặt “Bác Khang có cần con hỗ trợ không?” Bằng chân của cô, chỉ cần năm phút đồng hồ hẳn là là có thể bắt được hắn.
“Được! Nếu như con không ngại phiền”
“Sẽ không, cảnh sát cùng dân hợp tác là chuyện tốt” Đại Khang gật đầu, Đường Hiểu Dạ lập tức theo hướng tên trộm áo lót vừa trốn đi, mới ngắn ngủn ba giây đồng hồ, Đại Khang đã nhìn không thấy bóng lưng của cô.
Chương 1.3
Edit: Mắt Buồn
Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Đường Hiểu Dạ lập tức theo hướng tên trộm áo lót vừa trốn đi, mới ngắn ngủn ba giây đồng hồ, Đại Khang đã nhìn không thấy bóng lưng của cô.
“Này! Đứng lại đó cho tôi!” Chạy vội tới công viên, Đường Hiểu Dạ lập tức phát hiện tên trộm áo lót theo lời bác Khang, cô theo đuôi phía sau hắn, giữ vững khoảng cách năm bước.
“Mày là ai? Không có chuyện riêng thì bớt lo chuyện người đi!” Trong tay còn đang nắm áo lót của dì Dương, nam tử trẻ tuổi thấy phía sau là một cô gái xinh đẹp, hoàn toàn không có đem cảnh cáo của cô để ở trong lòng “Đừng sống chết đi theo tao, mau cút!”
“Anh chính là tên trộm áo lót của dì Dương?”
“Cái gì trộm áo lót, tao chỉ là mượn mấy ngày” nam tử trẻ tuổi phiền chán khoát tay “Đàn bà đáng ghét, mau cút!”
“Nói như vậy là anh thừa nhận mình là tên trộm áo lót rồi?” Không thể bắt lầm người là nguyên tắc từ trước đến giờ của cô, cô lần nữa cảnh cáo “Mau dừng lại!”
“Đã nói tao chỉ là mượn mấy ngày mà mày nghe không hiểu sao? Mày là một con đần… ôi…” Nam tử trẻ tuổi nói không còn kịp đã lập tức ngã xuống đất.
“Gọi anh ngừng, tại sao không ngừng?” Đường Hiểu Dạ cau mày.
Dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm cô, nam tử trẻ tuổi vẻ mặt không phục. Hắn là trộm! Gặp cô, hắn không chạy thì làm gì?
“Tôi khuyên anh nên biết điều một chút đến sở cảnh sát tự thú đi!”
“Mày!!! Ả đàn bà đáng chết, chẳng những đạp tao mà còn dạy đời tao, mày chán sống sao?” Nam tử trẻ tuổi tức giận đứng lên, không nói hai lời liền trả cô một quyền đơn giản.
Đường Hiểu Dạ không chút hoang mang quay đầu ra, tay trái ngăn trở công kích của hắn, vừa nhanh vừa thẳng trực tiếp đấm lên sống mũi hắn. Phanh một tiếng, đau đớn từ trên mặt hắn nổ bung.
“Đau, đau, đau! Đau chết tao, lỗ mũi của tao a!” Nam tử trẻ tuổi đau đến giơ chân “Mày cắt đứt lỗ mũi của tao”
“Tôi không có cắt đứt lỗ mũi của anh” Đường Hiểu Dạ cau mày, hắn hình dung quá khoa trương rồi “Lỗ mũi của anh rất tốt, quá lắm… quá lắm chỉ là gãy xương mũi thôi”
Gãy xương mũi mà không nghiêm trọng sao?
“Mày…” Ôm mũi, lại phát hiện tay đầy máu, nam tử trẻ tuổi đã đau đến nói không ra lời.
“Hiểu Dạ, con bắt được hắn rồi, thật là cám ơn con nha!” Đại Khang thở hồng hộc chạy tới, vừa thấy được vẻ mặt đưa đám núp ở một bên của tên trộm, không khỏi mặt mày hớn hở. Ông lập tức còng tay hắn lại “Bác đưa hắn về đồn làm bản tường trình trước, buổi tối bác sẽ đến nhà cháu cảm ơn”
“Bác đừng khách sáo, việc nhỏ mà thôi” Hiểu Dạ mỉm cười, dù sao lần này cũng không phải là lần đầu tiên cô hỗ trợ bắt trộm “Thỉnh thoảng hoạt động một chút gân cốt cũng tốt”
____________________________________
“Hiểu Dạ, con về rồi, hôm nay về trễ đó!” Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Thiên Thành cười quay đầu lại “Con nhìn xem là ai tới này”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngồi trong phòng khách, Đường Hiểu Dạ ngẩn ra, thật lâu mới lấy lại tinh thần “Anh Cảnh Sách”
“Hiểu Dạ, đã lâu không gặp!” Lương Cảnh Sách mỉm cười hướng cô chào hỏi.
Đúng a! Bọn họ thật, thật lâu không gặp rồi, kể từ lúc ba năm trước đây hắn không để ý mọi người phản đối, dứt khoát kiên quyết giúp tập đoàn Ôn thị, bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau.
Nói không ra cảm giác trong lòng là cái gì, Đường Hiểu Dạ uống một ngụm nước an tĩnh bản thân, nội dung nói chuyện của bọn họ một câu cũng không lọt khỏi lỗ tai của cô.
“Cảnh Sách, nói như vậy cháu vẫn còn đang giúp tên gian thương kia?” Đường Thiên Thành không đồng ý cau mày hỏi.
“Chủ tịch cháu không phải là gian thương, những chuyện kia cũng chỉ là người ngoài thêu dệt để phỉ báng hắn mà thôi” Lương Cảnh Sách hiểu từ trước đến giờ Ôn Mỹ Phách không thích phản pháo lại kẻ khác, cho nên hắn từ lâu đã bị đồn thành tội ác tày trời, bại hoại danh tiếng.
Nếu như bọn họ nghĩ chủ tịch như vậy thì bản thân hắn cũng sẽ không cho là như vậy. Hắn không khỏi nghĩ.
“Nhưng không có lửa thì làm sao có khói, không phải sao?” Đường Hiểu Dạ nhẹ giọng mở miệng, trong đầu hiện lên những tin tức về Ôn Mỹ Phách.
Cổ động thu mua đất, dựng những xí nghiệp xấu, Ôn Mỹ Phách ở thương trường chính là tên cường ngạnh, càng không nói đến chuyện tình cảm, mọi việc cũng lấy kiếm tiền làm ích lợi hàng đầu. Trong mắt cô, cả người đều đầy hơi vị tiền như Ôn Mỹ Phách sao có tư cách nhận được sự trung thành của anh Cảnh Sách? Trong ấn tượng khắc sâu nhất đúng là lúc ở vùng nông thôn Từ Long, hắn kiêu ngạo thu mua vườn quýt, hôm nay biến thành sân đánh Golf, cuộc sống nơi đó chỉ có người có tiền sống được.
Người đàn ông như vậy… loại người này chỉ muốn kiếm tiền, không để ý đến nhân tình nghĩa lý. Anh Cảnh Sách tại sao lại tình nguyện trở mặt với anh hai mà giúp hắn ta chứ?
“Có đôi khi vì tình thế bắt buộc, không làm thì không được nên đành phải ra quyết định tàn khốc Tuy nhiên điều này không có nghĩa chủ tịch là người xấu” Có loại cảm giác trăm miệng cũng không thể bào chữa, Lương Cảnh Sách than thở.
“Con bất kể Ôn Mỹ Phách là hạng người gì, hắn làm cái gì cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần anh Cảnh Sách không thay đổi là tốt rồi” Đường Hiểu Dạ luôn luôn phân ưu thiện ác rõ ràng, đúng chính là đúng, sai chính là sai, không có cái gọi là mơ hồ.
Nhướng mày nhìn cô một cái, Lương Cảnh Sách chỉ cười cười, không nói chuyện.
Hiểu Dạ sai lầm rồi, nếu như chủ tịch thật muốn biến thành ác ma, hắn cũng nguyện ý giúp đỡ, thế thì cùng nhau xuống địa ngục thôi.
“Thật ra thì cháu lần này tới là có chuyện muốn nhờ Huy Dương” Không muốn tiếp tục đề tài về Ôn Mỹ Phách, hình tượng chủ tịch ở trong lòng hắn dù ai cũng không cách nào thay đổi được, hắn trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Huy Dương ra nước ngoài rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về” Đường Thiên Thành vừa nói vừa rót thêm trà cho cả hai “Nó đến Pháp”
“Thì ra là cháu đã bỏ lỡ…” Lương Cảnh Sách khó nén thất vọng.
Cảnh Sách vốn muốn nhờ người này làm bảo vệ cho chủ tịch, bởi người này là người cùng hắn lớn lên, lại là cao thủ quyền đạo, tiếc là hắn không có ở đây.
“Anh hai đến Paris, cho dù trở lại nhanh nhất thì cũng mất một tháng” Đường Hiểu Dạ bổ sung.
“Ừ” Đáng tiếc gật đầu, Lương Cảnh Sách thu hồi nụ cười. Thật không đúng dịp, gặp gỡ Huy Dương mỗi năm chỉ có duy nhất một lần.
Đường Huy Dương là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng là võ sĩ quyền đạo lại rất lãng mạn, đã bao lần đi du ngoạn đến những nơi lãng mạn như vậy.
“Anh Cảnh Sách, anh cần anh hai giúp đỡ cái gì? Có liên quan đến Ôn Mỹ Phách sao?” Thấy thần sắc khác thường của hắn, Đường Hiểu Dạ hỏi.
“Ừ…” Lương Cảnh Sách đem chuyện một tháng liên tục nhận được thư cảnh cáo của Ôn Mỹ Phách nói ra “Anh rất lo lắng cho sự an toàn của chủ tịch, nhưng anh ấy nhất định không chịu báo cảnh sát”
“Bởi vì Ôn gian thương nhận được thư cảnh cáo, cho nên anh muốn mời anh hai em bảo vệ hắn?” Đường Hiểu Dạ giương vẻ mặt hiểu rõ “Thì ra là như vậy”
Còn nói Ôn Mỹ Phách không phải là gian thương, hắn nếu làm việc quang minh lỗi lạc thì làm sao lại có thể đắc tội với người khác?
“Ừ, anh tin với giao tình của anh và Huy Dương, cậu ấy nhất định sẽ đáp ứng” Cho dù Huy Dương nếu không đồng ý dấn thân vào thương trường lừa lọc, nhưng hắn tin tưởng Huy Dương sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Anh Cảnh Sách, anh có thể nói cho em biết tại sao anh cần phải giúp Ôn Mỹ Phách không?” Đường Hiểu Dạ cau mày “Hắn rõ ràng là người không tốt nha!”
“Những chuyện kia cũng đều là hiểu lầm, lam việc cùng chủ tịch một thời gian sẽ hiểu con người anh ấy” Lương Cảnh Sách miễn cưỡng cười cười.
“Ý của anh là, nếu như em có cơ hội làm việc cùng Ôn Mỹ Phách thì em cũng một mực trung thành với hắn ta giống như anh sao?” Đường Hiểu Dạ không thể hiểu câu trả lời của hắn.
“Ừ, em hiểu rồi đó” Lương Cảnh Sách không chút do dự vuốt cằm. Ôn Mỹ Phách có tính cách khá đặc biệt, không thích nói, nếu như có thể nhận được sự tín nhiệm của chủ tịch, nhất định sẽ cảm nhận được tích cách của hắn.
Ôn Mỹ Phách ở trong mắt người khác có lẽ khá xấu, hơn nữa hắn cũng cố ý biểu hiện ra rằng hắn rất xấu. Hắn cố ý đắp nặn ra hình tượng lãnh khốc vô tình làm cho người ta chán ghét, bởi vì hắn chưa từng tính toán muốn cùng bất luận kẻ nào thân cận. Thật ra thì, chủ tịch rất mềm lòng, nếu không phải năm đó xảy ra quá nhiều chuyện xấu, hắn tin tưởng chủ tịch cũng sẽ không thay đổi nhiều như thế, hắn từ trước đến giờ rất thật lòng với Ôn Mỹ Phách.
Nhưng lòng Lương Cảnh Sách cũng biết rõ, cá tính chủ tịch đang từ từ thay đổi, bầu không khí không lành mạnh từng giọt từng giọt cắn nuốt tâm hồn, còn như vậy nữa thì có lẽ chủ tịch thật sẽ biến thành một người hoàn toàn lãnh khốc.
Lương Cảnh Sách khẳng định một lần nữa, giọng điệu của hắn làm Đường Hiểu Dạ mê hoặc. Cô cau mày.
“Nếu vậy thì để em thế anh hai đi!” Đường Hiểu Dạ theo bản năng nhìn cha mình một cái, phát hiện ông sau khi nghe cô trả lời, vẻ mặt rất bình tĩnh, cũng không có phản đối hoặc tán thành “Em vẫn rất muốn biết nguyên nhân gì để cho anh Cảnh Sách thiện lương chịu ở bên cạnh Ôn Mỹ Phách, thậm chí không tiếc cùng anh hai trở mặt”
“Hiểu Dạ?” Lương Cảnh Sách rất kinh ngạc, không nghĩ rằng cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn và Huy Dương trở mặt, sự kiện kia đối với bọn họ mà nói tựa như huynh đệ đang lúc tranh chấp thôi.
“Cho nên để em đi bảo vệ hắn! Anh yên tâm, năng lực của em cũng không thua kém với anh hai” Mới vừa làm tên trộm áo lót phun máu mũi chính là chứng minh tốt nhất.
“Không được! Công việc nguy hiểm như vậy anh không thể để cho em đi” Lương Cảnh Sách lắc đầu không chút suy nghĩ.
“Anh Cảnh Sách không tin tưởng vào năng lực của em?”
“Anh dĩ nhiên là tin tưởng vào năng lực của em, nhưng anh không tính toán được đối phương sẽ làm ra chuyện gì. Anh không thể để cho em mạo hiểm”
“Cảnh Sách, cháu cho con bé đi đi! Hiểu Dạ không yếu ớt như trong tưởng tượng của cháu đâu” Đường Thiên Thành chậm rãi chen vào nói, bình tĩnh không chút gợn sóng, trong giọng nói tràn đầy lòng tin đối với con gái.
“Nhưng mà…”
“Yên tâm, em sẽ đảm nhiệm” Đường Hiểu Dạ hướng Cảnh Sách cười, muốn để anh họ yên tâm, cô rất muốn biết Ôn Mỹ Phách rốt cuộc là cái dạng người gì, chẳng lẽ hắn thật trong ngoài bất đồng sao? “Ngày mai em sẽ cùng đi với anh gặp Ôn Mỹ Phách”
Chương 2.1
Edit: Mắt Buồn
Beta: Phi
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần vệ sĩ ” Chậm rãi đi đến phòng làm việc, Ôn Mỹ Phách khẽ nhếch hai hàng chân mày, hoàn toàn là một bộ dáng xem thường “Tôi có thể tự bảo vệ chính mình”
“Tôi biết là chủ tịch ngại để lộ mọi chuyện lộ ra bên ngoài sẽ tổn hại đến danh tiếng của tập đoàn Ôn thị. Về chuyện này anh cứ yên tâm, cô bé là người quen của tôi, cho dù là trung thành hay giữ bí mật đều không phải là vấn đề” Đi theo phía sau hắn, Lương Cảnh Sách thấp giọng giải thích.
“Chú nói cô ấy là người quen của chú?”
“Đúng vậy, cô bé ấy có thể nói là em gái đã lớn lên cùng tôi”
“A?” Ôn Mỹ Phách có chút hứng thú, đôi mắt nheo lại. Trong trí nhớ của hắn, cha mẹ Cảnh Sách đã qua đời trong một vụ tai nạn, từ đó Cảnh Sách luôn ở bên cạnh giúp hắn mọi việc, từ lúc nào thì có một “em gái” mà hắn không biết vậy?
Ôn Mỹ Phách đẩy cửa phòng tiếp khách, khi mắt hắn chạm đến Đường Hiểu Dạ, hai người không hẹn mà cùng hơi ngẩn ra, vẻ tươi đẹp thật nhanh xẹt qua ánh mắt hắn.
Một bộ quần áo đen, cô gái mỹ lệ trước mắt mang một ít cao ngạo, tựa như dưới trời đông giá rét xuất hiện một nhánh hoa mai. Không giống như những người khác khi nhìn thấy hắn đều mang bộ dáng lo lắng, lúc này cô ấy như đang tỏa sáng, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn lại hắn không chút nháy mắt, so với hắn nhanh hơn một bước mà đánh giá.
Cô gái trước mắt hoàn toàn lật đổ hình tượng những người vệ sõ trong tưởng tượng của hắn, trên người cô có loại ánh sáng chói mắt như ngọc Quang Hoa, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút thất thần.
“Tôi không cần cô ta tới bảo vệ” Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Ôn Mỹ Phách rốt cuộc cũng mở miệng nói với Lương Cảnh Sách. Thế nhưng ánh mắt hắn lại không hề rời khỏi Đường Hiểu Dạ, bốn mắt giao tiếp, trong nháy mắt ánh lửa hiện ra, một loại không khí kỳ dị chậm rãi lan tỏa.
“Chủ tịch…” Hiểu Dạ thậm chí còn chưa có mở miệng, chủ tịch làm sao lại lập tức cự tuyệt rồi? Sẽ không phải là xem mặt bắt hình dong chứ?
“Anh là không cần người bảo vệ, hay là không cần tôi bảo vệ?” Không chỉ hắn đang đánh giá cô mà cô đã đánh giá người đàn ông trước mắt. Đường Hiểu Dạ nhướng mi xem thường.
Thì ra hắn chính là Ôn Mỹ Phách, vẻ ngoài so với trên tivi thoạt nhìn cũng không có nhiều khác biệt. Bộ dáng yếu đuối, cô hẳn là chỉ cần một quyền cũng có thể khiến cho hắn dính trên vách tường!
Thành thật mà nói, cô có chút thất vọng. Cô cũng không cảm thấy điều gì ở hắn khiến cho mình một lòng trung thành, ít nhất thì sự coi thường phái nữ của hắn cũng khiến cho cô muốn đánh nhừ tử khuôn mặt tuấn tú kia.
“Tôi cũng không có nói như vậy. Cô bé từ trước đến giờ đều được nâng niu trong tay người nhà, cũng chưa từng bảo vệ một người đàn ông như tôi. Tôi cũng chỉ là có ý tốt thôi” Gọng nói của Ôn Mỹ Phách không hề có tức giận. Hắn không ngờ mình có thể phát hiện ra con mèo nhỏ xinh đẹp trước mặt đang giơ móng vuốt.
Thật hung dữ!
“Tôi không phải cái loại phụ nữ cần đàn ông bảo vệ” Cô hừ nhẹ.
Cho dù phải bảo vệ, cũng không tới phiên hắn, một cái tên tay trói gà không chặt.
“Tôi cũng không phải là loại đàn ông cần phụ nữ bảo vệ” Cho dù hắn có lớn lên thanh tú đi chăng nữa thì phong độ đàn ông hắn vẫn có, không có lý nào lại cần phụ nữ bảo vệ.
Bờ môi mỏng của Ôn Mỹ Phách chậm rãi nhếch lên, ánh mắt Đường Hiểu Dạ nhìn hắn quả thật âm hiểm tới cực điểm.
“Anh nghi ngờ năng lực của tôi?” Đường Hiểu Dạ híp đôi mắt đẹp, giọng nói lạnh lùng. Đối mặt với người đang có thành kiến trong lòng, cho dù vẻ ngoài của hắn có là thiện lương thì nhìn sao cô cũng không thấy thuận mắt.
“Tôi đã nói rồi, phụ nữ là để người khác nâng trong lòng bàn tay, loại công việc vệ sĩ nguy hiểm như thế này cũng không thích hợp với cô” Ôn Mỹ Phách mỉm cười, cả người mang bộ dáng vô hại. Sau đó hắn chuyển hướng sang Lương Cảnh Sách, nói “Tôi không cần vệ sĩ, chú đưa cô ta về đi!”
“Chủ tịch!” Lương Cảnh Sách còn có lời muốn nói.
“Đừng xem thường người khách, nhất là đừng xem thường tôi” Tiếng quát vang lên, may là Ôn Mỹ Phách phản ứng mau lẹ, hắn quay đầu tránh thoát một bàn tay trắng như phấn, sau đó mới mơ hồ cảm thấy được một quyền lướt qua mặt.
“Anh…” Làm sao có thể? Chưa từng nghĩ có người khiến cô đánh lén từ phía sau cũng thất bại, Đường Hiểu Dạ ngơ ngẩn.
Cho tới bây giờ hắn là người duy nhất tránh thoát, cho dù là Huy Dương đã từng ăn đau ăn khổ, mà hẳn lại tránh được là ngẫu nhiên mà sao?
Đúng! Nhất định là ngẫu nhiên, một quyền kia nhất định là đã có thể tẫn lên khuôn mặt tươi cười ghê tởm của hắn mới đúng.
“Hiểu Dạ! Em đang làm cái gì vậy?” Lương Cảnh Sách bên cạnh vội vàng ngăn cản hành động lỗ mãng của cô. Sắc mặt hắn ta trắng nhợt, đối với đại não phản ứng không chút lịch sự của cô thiếu chút nữa là ngất “Chủ tịch, Hiểu Dạ còn nhỏ, không phân biệt được nặng nhẹ, anh đừng tính toán với con bé nhé”
“Không sao” Khóe mắt tươi cười rực rỡ của Ôn Mỹ Phách không che dấu được sự kinh ngạc. Hắn rất bất ngờ, thân thủ của cô quả thật không tệ, một quyền kia cũng không phải là ra tay bình thường, nếu hắn không cẩn thận để trúng nhất định sẽ phun máu mũi.
“Cô rốt cuộc là tới mưu sát tôi hay là bảo vệ tôi?” Hắn cau mày, trong giọng nói không có ý trách cứ, chẳng qua chỉ là nghi vấn đơn thuần.
“Tôi…” Nhận được một nụ cười của hắn, Đường Hiểu Dạ lần đầu tiên đánh hụt nhất thời khó nói nên lời. Cô rầu rĩ lên tiếng “Tôi tới để bảo vệ anh”
“A~~” Nếu là “bị” cô bảo vệ, tánh mạng của hắn có càng thêm nguy hiểm không? Trừ chuyện thư cảnh cáo gần đây ra thì còn phải luôn luôn đề phòng cô đánh lén.
“Chủ tịch, cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu, anh mau chuẩn bị” Thư ký gõ cửa tiến vào, cô ấy chỉ chỉ đồng hồ.
“Tôi biết rồi” Ôn Mỹ Phách vuốt cằm, khóe mắt liếc thấy Hiếu Dạ đang hậm hực, nhất thời hắn đột nhiên cảm thấy thật thú vị.
Cô bé trước mặt căn bản không phải thật tâm muốn bảo vệ hắn! Cô trừng mắt nhìn hắn như muốn đem vạn đao đâm hắn, phảng phất có ý nghĩ hắn là đại ác nhân tội ác tày trời, hắn không nhớ rõ mình đã đắc tội với cô khi nào!
Nếu không phải thật tâm muốn bảo vệ, vậy cô rốt cuộc có ý đồ gì? Hắn cũng không phải là người dễ dàng để cô trêu chọc.
“Cảnh Sách, chú nói cô ta muốn làm vệ sĩ của tôi?” Tạm thời thay đổi tâm ý, Ôn Mỹ Phách nhướng mi cười hỏi.
“Đúng vậy”
“Được, tôi đồng ý để cô ta làm vệ sĩ cho tôi” Ôn Mỹ Phách cười rực rỡ, rực rỡ đến khiến cho da đầu người ta tê dại “Nhưng tôi có điều kiện”
“Chủ tịch có yêu cầu gì xin cứ nói, tôi nhất định cống hiến hết sức lực” Vừa nghe thấy hắn đồng ý, Lương Cảnh Sách mừng rỡ, cho dù Ôn Mỹ Phách muốn hắn đi hái trăng sáng cũng không thành vấn đề.
“Tôi muốn cô ấy bảo vệ tôi 24/24, một phút đồng hồ rời khỏi cũng không được” Bờ môi mỏng của Ôn Mỹ Phách nhếch lên khiêu khích, đôi mắt đen láy lại chói mắt nhìn Đường Hiểu Dạ “Nếu không thể ở bên cạnh bảo vệ cho tôi cả ngày thì làm sao gọi là vệ sĩ, cô nói đúng không?”
Nếu cô muốn dây dưa thì hắn không ngần ngại theo cô vui đùa một chút, coi như làm vài chuyện giải trí cũng tốt.
“Hai mươi bốn?” Lương Cảnh Sách sửng sốt.
“Cô làm được sao?” Ôn Mỹ Phách trực tiếp cười gian tà hỏi người trong cuộc.
“Không có vấn đề gì” Không phải là đang hạ chiến thư với cô sao? Đường Hiểu Dạ không chút do dự đáp ứng.
Cho dù Ôn Mỹ Phách trước mặt vẫn đang mỉm cười nhưng Đường Hiểu Dạ vẫn ngửi ra mùi vị âm mưu. Cô đề phòng quan sát nhất cử nhất động của hắn, cảm thấy phía trước có một cái bẫy lớn chờ cô nhảy xuống.
Chương 2.2
Edit: Mắt Buồn
Beta: Phi
Cho dù Ôn Mỹ Phách trước mặt vẫn đang mỉm cười nhưng Đường Hiểu Dạ vẫn ngửi ra mùi vị âm mưu. Cô đề phòng quan sát nhất cử nhất động của hắn, cảm thấy phía trước có một cái bẫy lớn chờ cô nhảy xuống.
Thế nhưng cô không có lý do đánh hắn, nếu hắn dám có một chút ý nghĩ không an phận, cô bảo đảm một cước đạp nát gương mặt thối rữa kia.
“Vậy coi như chúng ta đã xong thỏa thuận?” Ôn Mỹ Phách nhếch hai hàng chân mày, nụ cười trong xanh như bầu trời thuần khiết vô hại “Tôi rất mong đợi cô ở bên cạnh bảo vệ tôi 24/24″
“Tôi sẽ không khiến cho anh thất vọng” Hoàn toàn không bị nụ cười của hắn mê hoặc, vẻ mặt của Đường Hiểu Dạ không chút thay đổi trả lời.
Cho dù đã nhìn rõ nhưng cô vẫn không có cảm giác như lời Lương Cảnh Sách đã nói, cái gì mà “tính cách cuống hút đặc biệt”, ngược lại là cô chỉ muốn cho hắn một đạp.
Nhìn nụ cười khiến cho người ta chán ghét của hắn kìa!
__________________
“Một chút nữa bất luận cô có nghe thấy cái gì cũng phải xem như gió thoảng qua tai” Đi vào thang máy riêng đến tầng cao nhất, Ôn Mỹ Phách nở nụ cười chân thành dặn dò Đường Hiểu Dạ đang đi theo phía sau mình. Giọng điệu của hắn rất tự nhiên, tựa như bọn họ là bạn bè lâu năm “Cô chỉ cần nhớ kỹ một điều, ông chủ của cô là tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định cô đi hay ở”
“Anh không phải là đi họp sao?” Đường Hiểu Dạ cau mày “Có liên quan gì tới tôi?”
“Họp chỉ trên danh nghĩa, thực tế chính là trận chiến đoạt xương của đám chó đói” Giọng điệu đầy châm chọc nhưng trên mặt Ôn Mỹ Phách vẫn là nụ cười như cũ “Tôi không biết Cảnh Sách có nhắc cô hay chưa, nhưng tốt nhất thì cô nên chuẩn bị tâm lý”
“…” Nhếch nụ cười lạnh lùng, Đường Hiểu Dạ vẫn không lên tiếng.
“Tại sao không nói chuyện?” Tuy là không nói lời nào nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô như muốn “vạn tiễn xuyên tim” hắn.
“Có ai đã từng nói với anh hay chưa…” Đường Hiểu Dạ bỗng nhiên cất tiếng, chỉ là một câu tự hỏi ngắn ngủi, dù sao nói dối cũng không phải là tác phong làm việc của cô “Nụ cười giả tạo của anh… rất nhàm chán”
Nhíu hai hàng chân mày, Ôn Mỹ Phách không nổi giận với lời nói của cô, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ “Cô thấy tôi rất nhàm chán?”
“Tôi nghĩ chắc cũng chẳng có ai thích anh! Tác phong làm việc của anh làm người ta không dám gật bừa” Đường Hiểu Dạ mỉm cười, nói rõ”Tôi thấy anh rất nhàm chán”
Xoa bóp gương mặt tuấn tú nổi tiếng của mình từ trước đến giờ, lần đầu tiên Ôn Mỹ Phách gặp một người con gái có thể đem sự chán ghét hiện lên gương mặt mình khi đối diện với hắn.
Cũng là lần đầu tiên gặp một cô gái nói chán ghét nụ cười của hắn.
“Tôi có thể hỏi một câu…” Hắn vẫn như đang cười, giống như nụ cười tỏ ra vô hại trên mặt hắn đã hình thành theo một thói quen”… Cô đã chán ghét tôi như vậy thì tại sao lại muốn làm vệ sĩ của tôi ?” Sẽ không phải là muốn tiếp cận để mưu sát hắn chứ? Hắn hẳn là còn không có điên đến độ khiến cho kẻ muốn giết mình ở ngay bên cạnh. Phan_1 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK